Thursday, December 3, 2009

[Fiction] Facebook...!

Zero viết bài này chẳng có ý gì cả. Chỉ muốn gửi đến một người bạn. Không biết bà đọc bài này sẽ cảm thấy sao nhỉ? Mà dù sao đi nữa thì chủ nhật đi coi phim vui vẻ nhớ. :"3 Có khi tui lại hiện ra trong phim thề sao?? *smile*... Cười đi. Đừng khóc :D...

[Oneshot-Level Phởn] Facebook...!


Author: Zero
Category: Không tự khẳng định được.
Disclaimer: Những nhân vật trong fic đều có thật và thuộc về tác giả.
Summery: Hai đường thẳng song song gặp nhau tại vô cực
Note: Phần 2 của "Facebook...!" kia và là một tý của "Triangles~". Nếu chưa đọc thì vào đọc cho biết cũng được.

...~:D~:)~:"3~...

[Chap 2] Pet Society

"Hai đường thẳng song song gặp nhau tại vô cực"

Sau cái trận chiến với 1 người-kia, nó thấy được khoảng cách của giao điểm và đường thẳng đang dần xa hơn. Và tự dưng nó thấy có cái đó, buồn, và nó hiểu được cái gì. Rồi từ đó, nó thấy nó càng online càng có nhiều thứ buồn hơn nữa. Nhưng không online nữa cũng được thôi. Vì chẳng có ai đề ý tới nó mà nhở. Vậy nên nó đã quyết định chẳng thèm vào yahoo hay facebook nữa. Đỡ nhàm. Nó phải lo học, trở lại là một Dương-học sinh gương mẫu của trường lúc trước. Nó học, vì 1 thứ, nó vẫn cố học thật giỏi tiếng mỹ, nó vẫn sẽ cố. Nhưng cố gắng không có nghĩa là nó muốn quên đi ngôn ngữ của mình, tiếng Việt. Nó sẽ cố gắng... vì mục đích của nó.

"Santa will come to visit me. Maybe...not"

Nó đã nghĩ thầm câu này rất lâu rồi. Năm nào chả thế. Lên Pet Society trên Facebook chơi mà chả có ma nào vào. Mà thôi nó tâm trạng cũng chả tốt lắm, 2 ngày nay rồi. Nên cũng từ biệt kiểu của nó với Alice Sakura đi là vừa. Nói chung là nó chả có lý do hay mong muốn gì để Alice Sakura cứ tin tưởng vào nó mãi. Vì cả 2 chỉ quen nhau trên 1 thế giới không có thực. Và cũng rất hay vì đường thẳng gấp khúc của nó hoặc của nhỏ đã trở lại song song từ hôm đã lỡ giao nhau tại 1 điểm.
À có lẽ đang lạc đề, nhưng mà nói đúng thật thì, nó chẳng có đứa bạn nào là thực sự ở ngoài đời. Chỉ toàn lợi dụng nó. Cả họ hàng của nó cũng thế. Cứ luôn miệng mở ra là triết lý, vậy mà chả làm được vậy. Lợi dụng nó về đủ mọi mục đích.
Đó là lý do nó không muốn gần cha mẹ nó. Nó ghét mình bị lợi dụng để rồi hại họ. Nó rời ra và rơi vào thế giới ảo đã 2 năm. Lang thang.

Và nó gặp người-kia... Nhưng nó là làm một điều gì đó...phản bội. Người quan trọng cũng xa với nó rồi. Nó cũng buồn nhiều, vui nhiều và khóc nhiều sau lần đó. Vì sao? Kết quả chỉ là: Nó trở thành một đứa chẳng thể gọi là: hiền, hay cười, đễ tính và hòa đồng. Nó giờ chỉ toàn mang cho mình đủ loại mặt nó. Và rồi khi nó làm quen với Alice Đào, thì chiếc mặt nạ cũng được gỡ ra, hoặc chỉ có lẽ là nó chỉ có thể mở mặt nạ ra khi ở cạnh con bé đó. Sao nhỉ? "Thằng biến thái", từ này là diễn tả đúng với nó rồi. Biến thái thật. Nếu không thì làm gì có vụ chỉ toàn đeo mặt nạ, và lúc nào cũng làm bộ là 1 đứa hâm lắm cơ. Rồi thì lại còn tìm cách giúp mấy đứa bạn thật sự trở lại thân với nhau hơn. Để rồi ngồi buồn-một-chút-và-vui-một-chút.

From Zero: "Whatever happened. You always stand beside me. But I'm not. Why don't you hate me? You made me laught, happy. I made you laught, cry... Forgive me, my English too bad. Do you know? I'd like to listening any song you send. :P"

Chỉ có vậy, nó chỉ muốn ghi thế... Lúc nào cũng thế, cứ buồn thật sự hay muốn buông tay ai đó, nó cũng dùng tiếng Anh để trò chuyện.

From Alice Sakura: "Whatever happened. I always stand by you. You laught, I'd like your smile, it's made me happy. You always be my best friend. My English's bad too, So improving with me. :)"

Đọc xong, nó mỉm cười nhẹ, rất vui khi biết vậy. Nhưng rồi, những giọt nước-mắt-ướt-ắt tự dưng rơi. Nó cố ngước lên, không cho chúng rơi nữa. Nó phải mạnh mẽ, phải mỉm cười, thật tươi... nhưng những thứ đó vẫn rơi.

From Zero: "Thank you for your kind..."

[Oneshot - chap 1] Facebook...!

Zero viết bài này chẳng có ý gì cả. Chỉ muốn gửi đến một người bạn. Không biết bà đọc bài này sẽ cảm thấy sao nhỉ? Mà dù sao đi nữa thì chủ nhật đi coi phim vui vẻ nhớ. :"3 Có khi tui lại hiện ra trong phim thề sao?? *smile*... Cười đi. Đừng khóc :D...

[Oneshot-Level Phởn] Facebook...!

Author: Zero
Category: Không tự khẳng định được.
Disclaimer: Những nhân vật trong fic đều có thật và thuộc về tác giả.
Summery: Nói về 1 câu chuyện, trên 1 thế giới ảo, trong một trò chơi, trên 1 trang website, Facebook.
Note: Chỉ là một cuốn nhật ký trên Facebook~

...~:D~:)~:"3~...

[Chap 1] A Farm Story.

Lười của lười (biếng)…
Lên yahoo, chẳng một bóng người…
Lười của lười (biếng)…
Lên facebook một đống người nổ bom (tin nhắn)*…
(chú thích: chỉ là 1 bài thơ nói đùa cho vui.)

Đang thẩn thờ ngồi chờ có tên nào lên quăng cho cái link game. Mà điều quan trọng là tụi nó đi ngủ bén sạch, bỏ mình nó ngồi đó, "dòm" cái màn hình, đơ. Ngán ngẩm là đằng khác. Nó ngồi đó ăn từng hộp chocolate, và ước (copy, cô bé bán diêm). Hộp choclate thứ nhất: "Thằng nào lên quăng cho nó cái game là nó sẽ làm uke liền!". Kết quả là chẳng thằng nào quăng (Vì đa số toàn dân mê ngủ). Điều ước không linh, nó bùn...hụt. Hộp thứ chocolate thứ hai: "Đứa nào lên bàn chuyện anime cũng được!". Vừa ước xong thì, một số phone gọi tới...Chẹp con nhỏ họ, nó gọi điện để bàn chuyện...Yunho Hàn Quốc gì đó. Điều ước thực hiện một cách "ngoạn ngục". Nó "mừng" đến nỗi, lếch xác lên máy mà không dám ước tiếp. Lại thẩn thờ ngồi đó. Thì một cái nick pm.

[10:28] zeronumber: chào
[10:29] miss.alice: ai vậy '-'
[10:29] zeronumber: '-' cậu add tớ mà
[10:29] miss.alice: add hùi nào ='=
[10:30] zeronumber: hùi nãy
[10:30] miss.alice: ủa nãy ='=
[10:30] miss.alice: tự dưng nó hiện lên cái bảng
[10:30] miss.alice: bắt mình finish
[10:31] miss.alice: rùi nik cậu hiện lên :|
[10:31] miss.alice: vậy ai add ai?
[10:31] zeronumber: :| sao tớ bik

Đơn giản là nó giả ngây. Nó đang thử trình ngây của mình đủ điểm như người-kia thôi. Tại sao nó phải làm đủ điểm như người-kia nhở?. Câu trả lời là nó không biết.

[10:31] miss.alice: 8-|
[10:31] miss.alice: Minh Dương hả ='=
[10:31] zeronumber: :| ừa

"Ràu...Tàn", nó thở dài, lần nào cũng vậy. Nó luôn bị phát hiện. Cảm thấy tự an ủi thì tốt hơn. Sau này ự giả ngây 1 mình cũng được... Trông cái mặt "ừa" của nó cũng đơ như bên ngoài. Nó thích cái mặt đơ, nên lúc nào mặt nó chả đơ hệt cái mặt đó.

[10:32] miss.alice: tự dưng tạo nik mới rứa?
[10:32] zeronumber: để tập kịch
[10:32] miss.alice: 8-|
[10:32] zeronumber: :)) một bộ kịch thật hay và cái kết sẽ là 1 trận chiến
[10:32] miss.alice: 8-|
[10:32] miss.alice: dẹp
[10:33] zeronumber: 2 đường thẳng lại cắt nhau và rồi sẽ chẳng bao giờ gặp lại

Òi, nó đang lên cơn nên chỉ trả lời kiểu đó là cùng. Nó đang chắc con nhỏ lại sắp kể tiếp mấy anh-chàng-Yunho-đẹp-trai của nhỏ nữa, vậy nên cái mặt nó còn đơ hơn lúc bình thường gấp mấy chục lần.

[10:34] miss.alice: đề bài là kể câu chuyện của e
[10:34] miss.alice: ông bik tui kể j hk :))
[10:34] zeronumber: ko

Giờ thì cái điều ước thứ 2 của nó được thực hiện. Vậy nên mấy hộp chocolate còn lại, dồn lại bàn nó mà ngồi đó ăn với uống để nghe kể chuyện-cổ-tích, không rõ là thời nay hay thời trước nữa. Nên nó ừa đại.

Còn đây là tóm tắt sơ lược tiểu-sử:
"Hè, nhỏ về quê, chăm chút luống dưa hấu cả tháng trời. Bữa kia đang ngồi canh dưa hấu thì ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy thấy có một thằng mình mẩy dơ hầy, ẩm 2 trái dưa bựt nhất của nhỏ, rồi bỏ chạy. Xong nhỏ rượt theo, mà vẫn không đuổi kịp. Về gặp bà của nhỏ, thì bà của nhỏ bênh vực cho thằng kia, nói thằng kia nghèo tội nghiệp đủ thứ, mà không nói tội nghiệp cháu mình -nhỏ đó cả tháng ròng chăm chút cho luống dưa hấu..."

Nó than thở, vì bây giờ nó phát hiện, con bạn mình mê Facebook còn hơn mình. Và nó đang chắc con nhỏ đang mơ mộng nhập vai nhân vật trong game. Và bị nó nhảy vào cướp mấy trái dưa hấu, như hôm bữa, nó tra-tấn-con-nhỏ-để-cướp-dưa hấu...trong mơ.

"...Xong sáng ra thấy thằng-cướp-dưa trước cửa, ứ hự, đứng như trời trồng, bốn mắt nhìn nhau đắm đuối. Bà kêu vào ăn sáng, con nhỏ lường thằng-cướp coi nó có gắp mình thịt to nào không. Ăn xong, 2 đứa ra vườn, con nhỏ canh coi thằng-cướp có ẩm trái nào không. Thằng-cướp thì lẻo đẻo theo sau nhỏ. Thằng bé làm ra vẻ muốn nói xin lỗi lắm, mà hình như nó không nói được thành tiếng. Rồi thì nhỏ ứ thèm nghe thằng đó nói nữa. Rồi 2 ngày sau chả thấy thằng bé đó tới nữa. Bà la con nhỏ quá chừng, bảo nó là con-gái-hung-dữ, thằng bé qua nhà chơi mà cứ lườm liếc tùm lum làm riết thằng bé hết dám tới ăn cơm nữa. Tự dưng bữa đẹp trời, thằng bé xách 2 con cá thiệt to lại đưa cho con nhỏ, rồi cười, bỏ 2 con cá vào tay nhỏ. Thấy con cá nhớt nhớt con nhỏ sợ quá nên hét lên bỏ con cá rớt dưới đất mà bỏ chạy. Còn thằng bé đơ mặt nhìn, rồi bỏ về..."

Lúc này thì nó thấy chuyện con bé càng có chiều hướng từ game tiến triển thành "phim Hàn" rồi... Đơ, vì cái điều ước mất linh...

"...Hôm kia, lúc nhỏ tắm sông với nhỏ hàng xóm, thấy cái gì quấn cái chân, nên nhỏ hét lên. Nhỏ kia thấy sợ quá, tưởng rắn nước nên leo lên bờ kiu cứu. Bỏ nhỏ lại chịu trận. Lúc sắp "chìm", con nhỏ thấy 1 cái dáng quen quen đang chạy lại, nhảy ùm xuống. Lúc tỉnh dậy nhỏ thấy cái mặt thằng bé -đứa ăn cướp dưa hôm ấy hiện ra trước mặt. Con nhỏ sợ quá đà, nên đạp vào bụng của thằng bé đó, làm nó đau quá nên ôm cái bụng mà muốn khóc thét lên. Còn nhỏ thì bỏ chạy..."

Nó đang dùng chiêu liên-hoàn-chớp (mắt). Chưa thấy con nhỏ nào hung dữ như nhỏ này. Và nó đang hiểu cảm giác của thằng đó... Tội ~

"...Rồi thì bữa sau, thằng đó qua ăn cơm, nhìn mặt con nhỏ cười cười, còn con nhỏ thì ứ dám nhìn. Bữa kế tiếp, thằng bé rủ con nhỏ đi bắt đom đóm, vì ham vui nên con nhỏ ừa liền. Lúc đó tối hù, đi xa nữa, tới nơi con nhỏ ngồi xuống gốc cây, còn thằng nhỏ thì đi bắt đom đóm. Đang ngồi thì nhỏ thấy có con gì đó đang bò trên chân. Nhỏ sợ quá nên la lên nữa. Nhưng kết quả nhìn kỹ lại, thì đó là con ếch (đồ dân thành thị nhát gan). Cuối cùng thì thằng bé bắt được...2 con đom đóm. Còn con nhỏ thì làm mặt đăm chiêu lắm kìa, thằng nhỏ chắc hiểu nên không nói gì mà chỉ đưa cho con nhỏ mấy con đom đóm đó. Rồi đòi cõng nhỏ về, tại khuya quá rồi nên nhỏ chịu liền. Mấy ngày sau đó thì nhỏ không thấy thằng bé đó đâu nữa. Con nhỏ hơi bùn, bà con nhỏ bảo: hôm bữa đi bắt đom đóm là ngày dỗ của mẹ thằng nhỏ. Năm nào tới ngày này thằng nhỏ cũng bùn, ngồi yên trong nhà, không chịu đi đâu chừng 2 tuần luôn. Xong nhỏ bạo gan, giả bộ xung phong đem đồ qua nhà thằng nhỏ. Qua tới nhà, thấy thằng nhỏ đang nằm chèo queo trên giường, nhà thì hơi bị lợp lá, tối ngủ đếm sao mệt nghỉ. Vậy nên con nhỏ lay thằng bé dậy, mà ko ngờ mắt nó mở trao tráo. Kiu nó không nghe, nên máu quê của con nhỏ nổi lên, nhỏ quăng cái bịnh đồ ăn xuống rồi đi về, đập cái cửa cho thiệt mạnh nữa. Rồi quay đầu lại mà cũng không thấy nó ngồi dậy..."

Nó ực sạch 10 hộp chocolate cho câu chuyện mà con nhỏ kể. Ăn thay cho ngồi đọc, vì kết quả đọc cũng chả hiểu tụi này đang mần cái trò gì nữa.

"...Bà nhỏ bảo: Lúc mẹ thằng bé mất, nó bị shock nên không nói được nữa. Nhỏ cảm thấy có lỗi, trước giờ nhỏ nhìn nó với con mắt là 1 thằng biến thái. Hôm sau, ngày cuối cùng về Thành phố, con nhỏ qua nhà thằng bé, thấy nó đang cấm cúi sau vườn, nhà nó trồng quá trời hoa luôn. Thấy thằng bé đang cầm cái vòng hoa, thằng bé lại gần con nhỏ, rồi đội nó lên đầu nhỏ. Rồi cái hôm chuẩn bị về, chờ hoài không thấy thằng bé đến tiễn, con nhỏ phải tới nhà ga, gần tới giờ lên xe, mới thấy thằng nhỏ chạy lại, đưa con nhỏ 2 trái dưa hấy rồi thằng nhỏ thì thầm vào tai nhỏ câu xin lỗi."

[11:04] miss.alice: hết :|
[11:04] miss.alice: đố ông
[11:04] miss.alice: chiện này có thiệt hay ko?
[11:04] zeronumber: ko
[11:05] zeronumber: :| bà coi phim Hàn riết nhiễm mà
[11:05] zeronumber: ~> tui bik mà :|
[11:05] miss.alice: ;))
[11:05] miss.alice: há há
[11:05] miss.alice: đầu óc bay bổng xíu hoy mà

Nó vừa tính bảo con nhỏ đi ngủ để mai còn đi học. Mắc công mai mà nhỏ không đi là nó die, vì nó là nguyên nhân chính của việc con nhỏ thức khuya. Thì nhỏ hỏi nó liền.

[11:05] miss.alice: ông bik tui đặt tên nó là j hk ;))
[11:05] zeronumber: ờ :|
[11:05] zeronumber: ko
[11:05] zeronumber: "một ngày Hàn Quốc" hả
[11:05] miss.alice: tên ông đó '-'
[11:05] miss.alice: thằng wũy đó đó ='=
[11:05] miss.alice: thằng khỉ đó đó
[11:05] zeronumber: =___="
[11:05] miss.alice: =))
[11:05] miss.alice: tui đặt thiệt mà
[11:05] zeronumber: T^T trù tui câm à
[11:06] zeronumber: =.= đặt cho thằng đó bik nói đi
[11:06] miss.alice: cúi cũng tui cũng chưa rùi đó
[11:06] miss.alice: cúi cùng tui chữa xong rùi đó =;=
[11:06] miss.alice: thui tui đi ngủ ha

À quên nói, rằng nó đang ở Mỹ, và con nhỏ thì đang cách nó một vòng trái đất. Vậy nên cả 2 giờ đều ngược nhau. Đó là lý do, đứa nào cũng ngủ hết. Đến đây thì nhỏ out rồi. Lại để thằng bé trưa nắng lên cơn ngồi đó cứ nhìn màn hình mà cười nhẹ một cái. Ngốc ạ, với nó chỉ cần con nhỏ vui vẻ và có những đứa bạn tốt hơn nó là được rồi. Nó chỉ muốn có thế. Và đó cũng là lý do nó tìm cách làm cho những người bạn của nó hạnh phúc khi ở cạnh người bạn thân thật sự. Có lẽ nhờ cái ý tưởng 2 năm trước đó, mà đến giờ, nó vẫn chưa có bạn...

Mỗi lần gặp con nhỏ, là hai đứa trêu chọc đùa giỡn. Có lần thằng nhỏ còn làm con bé buồn-chết-lên-chết-xuống vì nó đùa hơi bị quá dai. Nhưng dù sao thì, thằng bé cũng biết, nó sắp phải buông tay rồi...

[Oneshot] Triangles ~

{ JUST SEND FOR AI-ĐÓ }
{ @AI-ĐÓ: If you don't like to reading it. It's okay. I don't care. sorry, my English is too bad}

[Oneshot] Triangles ~

Author: Zero
Category: Không tự khẳng định được.
Disclaimer: Những nhân vật trong fic đều có thật và thuộc về tác giả.
Warning: Chống chỉ định với những bạn kị môn Toán hình lớp 6 ~.
Note: Chỉ là về một bài toán hình học, ngắn và chẳng có định nghĩa nào.

>>>>>>>>>>>>>>>>~*~<<<<<<<<<<<<<<<<<


Hai đường thẳng song song sẽ không bao giờ gặp nhau…
Hai đường thẳng cắt nhau, sẽ gặp nhau 1 lần
Và sẽ không gặp nhau lại nữa…


Tam giác cũng là dạng của ba đường thẳng gặp nhau.
Có thể đó là ba đường thẳng cắt nhau…
Cũng có thể đó chỉ có hai đường thẳng.
Một gấp khúc, và một là đi thẳng…


Con người là những đường thẳng,
Sẽ gấp khúc, sẽ đi khẳng, sẽ là đường cong…
Đủ loại dạng của cuộc sống....

Và tôi, một đường thẳng, cứ đi theo con đường mình. Cậu cũng là một đường thẳng chỉ đi theo lối của mình. Có lẽ do đường thẳng của tôi bị chênh lênh, nên đã chạm phải con đường của cậu, chạm nhau một lần và rồi ra xa khỏi cậu.

Cậu mong vậy lắm, tôi biết điều đó, xa tôi, cậu càng vui hơn. Vậy thì tôi xa cậu cũng được thôi, chỉ vì tụi mình chỉ quen nhau trên một cái thể giới ảo, ảo tượng, chẳng thực. Có lẽ là do tôi nghiện anime, nhưng Yuuko nói đúng “Chẳng có gì là tình cờ cả, tất cả đều do số phận”. Và số phận của tôi là cái đường thẳng gấp khúc đó, gấp khúc và rồi vẫn tiếp tục cái đường gấp khúc đó, mà gặp cậu. Gặp cậu, lại cãi nhau, vẫn cứ cãi nhau. Cứ mỗi lần nhưng vậy khoảng cách giữa của 2 đường thẳng, tại một giao điểm càng ngày càng xa.

Nếu biết càng làm thế càng xa hơn, vậy tại sao tôi luôn là cái đường gấp khúc đó? Có lẽ đó là do thóii quen? Tùy từng tháng, từng thời gian, tôi lại gấp khúc và chạm phải đường thẳng mà cậu đang đi. Và mọi chuyện lại tiếp tục, chúng ta cãi nhau, và lại tiếp tục tạo ra 1 khoảng cách xa hơn. Để làm gì?

Và nhiều lần như vậy, đã tạo ra rất nhiều hình tam giác, với kích thước ngày càng lớn hơn, lớn hớn rất nhiều… Mọi chuyện sẽ thế nào, nếu tôi vẫn cứ tạo ra những hình tam giác mà cậu ghét?

Hôm qua tôi gặp cậu, cãi nhau, lại cãi nữa, cậu cười đểu, giả ngây với tôi…
Hôm qua tôi gặp cậu, và đã lỡ so sánh cậu với người khác, lại cãi nhau, cãi nữa…
Hôm qua tôi gặp cậu, gọi cậu với cái tên cũ, rồi cãi nhau, lại cãi nhau nữa…

Đó có lẽ là một thói quen, vui một chút và buồn một chút, của tôi, một đường thẳng không ổn định, đã tạo ra các tam giác...không đều.

~ Hết ~

Wednesday, December 2, 2009

Tối hôm qua ngày 12/1 ( MM/DD )

Cái lời chúc của tên Nhô bị phản tác dụng rồi ~
"Have a good day" à? Chỉ là mong vậy thôi, chứ nó chẳng phải vậy.
Chán thật, gặp nhiều thứ chẳng ra gì đúng hơn.
Làm theo cảm hứng đấy thôi !
...
Cảm thấy áp lực
Bản thân ghét cái gì gọi là so sánh, nhưng vẫn luôn bị so sánh và vẫn luôn so sánh...
Bản thân cảm thấy có lỗi nhưng vẫn không dám đứng lên, bước tới mà xin lỗi...
Vẫn chưa đủ can đảm.
...
Vừa lại cãi nhau hôm tối.
Cảm thấy vui 1 chút và bùn hơi bị nhiều.
Vì sao nhở? Đã thành 1 thói quen? Có lẽ ~
À thói quen xấu ! Nên bỏ thôi.
...
Phải hôm qua lại cãi nhau...
Phải hôm qua vừa gặp ai đó...
Phải hôm qua... sẽ kết thúc hay lại tiếp tục gấp thành một hình tam giác khác?
...khó chịu thật...

Wednesday, November 11, 2009

Ngày 11 tháng 11

Hôm nay là con số đẹp và là vui vẻ nhất của mình. 4 con số 1... Có lẽ nó đúng. Con số 4 là tử...
Hôm nay nhiều người buồn thật. Nhiều người khóc thật. Hôm nay cứ nghĩ nó là ngài vui, rất vui chứ.
Cái suy nghĩ lúc nào cũng vậy, trái với thực tại. Luôn là vậy. Thay đổi được không?
Hôm nay lại bị nghẹt thở.
Hôm nay lại rút mình vào một góc trống.
Hôm nay lạ đọc fic của một người không quen.
Hôm nay lại xem blog của một người bỏ rơi lại...
Hôm nay lại vào cái diễn đàn mà không dám bước chân đến.
Hôm nay lại nhớ về mấy thứ cũ kĩ đã qua
Hôm nay và hôm nay...
Vẫn đếm ngược thời gian...
Chào mừng thêm một người nữa... Doke

Friday, October 16, 2009

Entry tự biên tự diễn: Gửi người chưa từng bắt tay.

Ch., có lẽ tôi hơi quá đáng nếu ép cậu phải bỏ cái thái độ không được thân thiện đó.
Cậu thích chơi với tôi không? Tôi không quan tâm.

Nhưng tôi thấy có vẻ tội nghiệp cho cậu.

Nhìn những dòng nước mắt cậu chảy ra trong lúc đọc bản "Tuyển chọn Council Application". Cậu khóc vì: cậu đã gần 16, lớn tuổi nhất lớp, và cậu đang chẳng có bạn nào.? Cậu khóc thật đó à? Tôi đã chú ý cậu từ lúc đó. Và sau cái trận nước mắt đó, tôi thấy cậu mỉm cười nhẹ, à không hẳn là "cười nhẹ". Cậu đang lo có được làm chức gì đó không, hay là lo có ai quan tâm cậu như bạn không? Tôi không biết, và tôi không rõ. Nhưng từ lúc đó tôi thấy cậu vẫn vậy, và còn hơn thế nữa.

"Tôi sẽ bầu chọn cho Ch.. Vì tôi biết cậu ấy sẽ lắng nghe mọi người. Cậu ấy là người tốt. Mong mọi người bầu chọn cô ấy" (D-not me)

Xin lỗi, tôi vẫn sẽ chọn C.. Chứ không phải cậu. Vì sao à? Tôi không biết. Nhưng có vẻ tôi nghĩ nước mắt của cậu là giả tạo. Xin lỗi vì đã nói lời nói này. Nước mắt đó là dành cho cái gì đó khác. Chứ không phải do cậu lỡ đánh rơi nó. Tôi vẫn sẽ tiếp tục xin lỗi vì lại nói ra câu không ai chịu nổi.

Những ngày trước, tôi thấy cậu vẫn vui vẻ vì có rất nhiều đó bạn vây quanh. Tôi không rõ là bao nhiêu, nhưng rất nhiều là đằng khác. Có cả đứa bạn thân lúc nào cũng đi về cùng trò chuyện và đùa giỡn. Đứa bạn thân đó lại cùng tuổi với cậu. Vậy nên tôi có vẻ ngạc nhiên về điều cậu nói lắm. Tôi cũng đã ở đây gần 1 năm rồi, nhưng chẳng có ai chịu làm bạn. Vậy nên cũng chả có bạn thân ngoài đời.

Sau cái bản đọc tuyển chọn đó của cậu. Tôi đã muốn đến chỗ bàn cậu ngồi chỉ để đưa cho cậu khăn giấy và "Chúc cậu may mắn". Và tôi đã chú ý cậu. Để làm gì à? Vì tôi thấy bài viết của cậu giống với tôi, vậy nên tôi muốn bắt tay cậu chỉ để làm bạn. Nhưng sẽ không biết cái ý tưởng "bắt tay" làm bạn đó còn tồn tại nữa không. Khi cậu đã được làm "Hội chủ tịch học sinh".

"Biến đi! Nhìn cái gì hả?"

Nói nghe có vẻ nhọc nhằng nhỉ. Cậu ghét tôi lắm à?

Cậu ghét tôi cũng phải. Tôi nghĩ có lẽ tôi có lý do để cậu ghét tôi nhất lớp

1- Tôi không vote cho cậu.

2- Tôi lúc nào cũng để con mắt chằm chằm vào 1 thứ hay một vật nào đó trên bàn.

//Uh thì không phải hôm đó cậu đang làm bài tập, tôi thì lại suy nghĩ vẫn vơ mà nhìn vào tập của cậu à? Rồi lúc cậu ăn candy, không phải lúc đó tôi cũng nhìn chằm chằm vào cái túi đựng candy à? Chắc mất cảm tình với tôi rồi. Uh tôi có phởn ở khoảng đó. Nhưng tôi không thích bị nghĩ xấu, chỉ vậy thôi. Dù sao cũng lỡ rồi, cậu nghĩ gì ko liên quan đến tôi. Vì nếu tôi không phải người như thế là được chứ gì.//

3- Tôi lúc nào cũng nói chuyện với cái volume nhỏ xíu.

4- Tôi chẳng được S. ưa gì. Vậy nên cậu cũng chẳng ưa tôi.

5- Tôi có vẻ lập dị so với người Mỹ ở đây.

6- Vì tôi trẻ hơn cậu 1 tuổi. Và vì tôi chẳng có khiếu hài hướng như Di. Right?

Điều tôi muốn nói bây giờ rằng: "Nếu đã không thích tôi thì đừng làm những thứ khó chịu với tôi quá đáng". Có thể câu này là sai. Vậy sau câu này thì thôi, cậu muốn làm sao thì làm tôi không quan tâm vì đó là quyền của cậu. Tôi chỉ nói thế

Bây giờ thì tôi cũng còn biết cậu có trở thành bạn thân của tôi được hay không. Nhưng với tôi thì tôi sẽ xem cậu là bạn, một đứa bạn bình thường không hơn không kém. Vì tôi ghét có thêm 1 kẻ thù. Một lần là quá đủ. Vậy nên tôi sẽ đến để bắt tay cậu, một ngày nào đó. Nếu không gạt đi thì xem như tôi cũng sẽ xóa cậu khỏi danh sách "Muốn kết bạn" của tôi thôi. Dù sao cũng cảm ơn vì đã làm tôi chú ý đến cậu, người-bạn-nước-mắt.
Tạm biệt cậu một ngày nào đó. Và sẽ không hẹn gặp lại cũng vào một ngày nào đó.