Thursday, December 3, 2009

[Oneshot] Triangles ~

{ JUST SEND FOR AI-ĐÓ }
{ @AI-ĐÓ: If you don't like to reading it. It's okay. I don't care. sorry, my English is too bad}

[Oneshot] Triangles ~

Author: Zero
Category: Không tự khẳng định được.
Disclaimer: Những nhân vật trong fic đều có thật và thuộc về tác giả.
Warning: Chống chỉ định với những bạn kị môn Toán hình lớp 6 ~.
Note: Chỉ là về một bài toán hình học, ngắn và chẳng có định nghĩa nào.

>>>>>>>>>>>>>>>>~*~<<<<<<<<<<<<<<<<<


Hai đường thẳng song song sẽ không bao giờ gặp nhau…
Hai đường thẳng cắt nhau, sẽ gặp nhau 1 lần
Và sẽ không gặp nhau lại nữa…


Tam giác cũng là dạng của ba đường thẳng gặp nhau.
Có thể đó là ba đường thẳng cắt nhau…
Cũng có thể đó chỉ có hai đường thẳng.
Một gấp khúc, và một là đi thẳng…


Con người là những đường thẳng,
Sẽ gấp khúc, sẽ đi khẳng, sẽ là đường cong…
Đủ loại dạng của cuộc sống....

Và tôi, một đường thẳng, cứ đi theo con đường mình. Cậu cũng là một đường thẳng chỉ đi theo lối của mình. Có lẽ do đường thẳng của tôi bị chênh lênh, nên đã chạm phải con đường của cậu, chạm nhau một lần và rồi ra xa khỏi cậu.

Cậu mong vậy lắm, tôi biết điều đó, xa tôi, cậu càng vui hơn. Vậy thì tôi xa cậu cũng được thôi, chỉ vì tụi mình chỉ quen nhau trên một cái thể giới ảo, ảo tượng, chẳng thực. Có lẽ là do tôi nghiện anime, nhưng Yuuko nói đúng “Chẳng có gì là tình cờ cả, tất cả đều do số phận”. Và số phận của tôi là cái đường thẳng gấp khúc đó, gấp khúc và rồi vẫn tiếp tục cái đường gấp khúc đó, mà gặp cậu. Gặp cậu, lại cãi nhau, vẫn cứ cãi nhau. Cứ mỗi lần nhưng vậy khoảng cách giữa của 2 đường thẳng, tại một giao điểm càng ngày càng xa.

Nếu biết càng làm thế càng xa hơn, vậy tại sao tôi luôn là cái đường gấp khúc đó? Có lẽ đó là do thóii quen? Tùy từng tháng, từng thời gian, tôi lại gấp khúc và chạm phải đường thẳng mà cậu đang đi. Và mọi chuyện lại tiếp tục, chúng ta cãi nhau, và lại tiếp tục tạo ra 1 khoảng cách xa hơn. Để làm gì?

Và nhiều lần như vậy, đã tạo ra rất nhiều hình tam giác, với kích thước ngày càng lớn hơn, lớn hớn rất nhiều… Mọi chuyện sẽ thế nào, nếu tôi vẫn cứ tạo ra những hình tam giác mà cậu ghét?

Hôm qua tôi gặp cậu, cãi nhau, lại cãi nữa, cậu cười đểu, giả ngây với tôi…
Hôm qua tôi gặp cậu, và đã lỡ so sánh cậu với người khác, lại cãi nhau, cãi nữa…
Hôm qua tôi gặp cậu, gọi cậu với cái tên cũ, rồi cãi nhau, lại cãi nhau nữa…

Đó có lẽ là một thói quen, vui một chút và buồn một chút, của tôi, một đường thẳng không ổn định, đã tạo ra các tam giác...không đều.

~ Hết ~

No comments:

Post a Comment